Còn chút gì nhằm nhớ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh – 1 thời thanh xuân nghỉ ngơi đó, còn một chút ít gì thổn thức vào tim.

Bạn đang xem: Còn chút gì để nhớ review

“Xin cảm ơn thành phố có emXin cảm ơn một làn tóc mềmMai xa lắc trên đồn biên giớiCòn một ít gì để nhớ nhằm quên.”

Tình yêu thương cũng thật lạ, nhiều lần chắc chắn ta cũng mang làm ngạc nhiên ko hiểu vì sao người đã cư xử với ta tệ bạc thế, ta vẫn tiếp tục nuôi trong trái tim một tình yêu đẹp tươi và một niềm hi vọng mơ hồ nước với người.Hẳn đã các lần ta tìm đều lý lẽ bỏ lên trên án người, nhằm tự chứng tỏ rằng đó là một con tín đồ tầm thường, bội bạc, ko xứng đáng để nhớ thương 1 chút nào nhưng vẫn ko thể thuyết phục đc trái tim ngốc nghếch, ù lì…Những ngày, hồ hết tháng, đầy đủ năm âm thầm lặng lẽ và lãnh đạm lướt qua số đông cuộc đời, đều số phận. Ta đang trưởng thành, tín đồ cũng vậy. Họ có cuộc sống thường ngày riêng, mọt lo riêng, và đều mảnh tình khác. Thời gian và nỗi lo toan phủ đông đảo lớp bụi mờ lên trí nhớ ngày một già nua, lờ lững chạp.

Tóm tắt truyện

*

Câu chuyện nói về Chương – với hoài niệm về ái tình đầu từ khi cậu còn học cấp 3 cho đến khi trưởng thành. Bối cảnh mẩu chuyện trải dài từ trong năm Chương còn là 1 trong cậu nhỏ nhắn học cung cấp 3 tại một miền quê nghèo đến khi cậu đỗ đh ở sài gòn và đổi mới một thầy giáo.

Những năm ngoái khi giải phóng dùng gòn, Chương là đàn ông trong một mái ấm gia đình có 6 người con..và làm việc cái đất nghèo, đầy nắng gió như miền trung, rất có thể được ăn học hết cấp 3, với nuôi dự định thi đại học quả là 1 sự nỗ lực của cậu bé bỏng đó. Chương sau khi xuất sắc nghiệp cấp cho 3, vẫn khăn gói xuất xứ vào thành phố sài thành để ôn thi đh Sư Phạm. Cậu được gia đình gửi phụ thuộc 1 công ty họ sản phẩm – cũng không đem gì làm ấm no – cơ mà cậu nghe biết với cái thương hiệu Dì Ba. Trải qua vài ba chuyện dở mếu dở cười khi trước tiên Nam tiến, Chương đã dần quen với cuộc sống đời thường nơi đây với sự hỗ trợ của Lan Anh- đàn bà Dì Ba. Từ là một sự vô tình và cũng qua Lan Anh, Chương làm cho quen với người mẹ nhà bác bỏ Tám – sản phẩm xóm gần kề vách với bên dì Ba. Trong những bốn bà bầu nhà chưng Tám, trừ thằng nhóc con em út ít còn bé dại và bà chị cả lớn nhất đang đi làm, Chương chơi thân hơn nhiều với Trâm với Quỳnh. Xoa với phiên bản tính lanh lẹn, tự nhiên., đã gấp rút kết các bạn với Chương..còn Quỳnh xinh xắn, dễ thương, cùng với hai con mắt biết nói đã khiến cho cậu bé xíu thích tức thì từ tầm nhìn đầu tiên. Trải qua thời gian ôn thi đại học, tiếp xúc những với 2 chị em. Chương càng có tình cảm hơn cùng với Quỳnh.Tình cảm tự nhiên này siêu được Trâm và Lan Anh ủng hộ , góp đỡ.

Về phần Chương, sau khi có kết quả đỗ đại học. Cậu rất sung sướng. Thời hạn học đh , cậu kết duyên với Kim Dung- 1 đứa bạn với tính biện pháp khá lạ,không hèn phần thú vị và Bảo- cậu bạn cùng đội học tập. Cả 3 chơi với nhau hết sức thân thiết. Kim Dung cùng Bảo đã trợ giúp Chương không ít trong cuộc sống. Cũng cũng chính vì thế mà Quỳnh tỏ ý không đam mê Kim Dung..xong hồ hết hiểu lầm cũng được xóa bỏ. Cảm xúc giữa Quỳnh cùng Chương vẫn giỏi đẹp. Ba má Quỳnh cũng rất quý Chương, bao gồm ngỏ ý sẽ tính chuyện của 2 tín đồ chừng làm sao Chương học chấm dứt đại học. Điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu học tập hành chăm chỉ hơn.

Giải Phóng sử dụng Gòn, Chương thu xếp về viếng thăm nhà. Bố Chương là sĩ quan liêu trong chế độ cũ phải đã được đưa đi học cải tạo. Gia đình may mắn vẫn đầy đủ. Song cuộc sống thường ngày có phần cạnh tranh khăn. Chương được ba mẹ động viên, quay lại tp sài gòn học nốt đại học. Khi quay trở về Sài Gòn, cuộc sống đời thường của Chương trở đề xuất vất vả hơn trước. Chương với Bảo đi đấm đá xích lô thuê nhằm tự trang trải phần nào. Cùng rất sự trợ giúp của Kim Dung, năm cuối đại học đã trôi đi êm ả. Nhưng mà trong thời gian này, Chương mơ hồ nhận biết tình cảm của Quỳnh đối với mình không thể như trước. Mái ấm gia đình Quỳnh cũng đối xử cùng với cậu một cách xã giao cơ mà cậu ko rõ được lý do.

*

Chỉ còn trâm vẫn đối xử tự nhiên và thoải mái với cậu, tuy thế chị cũng ko nói vì sao tại sao lại sở hữu sự biến đổi như vậy. Sau khi xác nhận tình cảm của Quỳnh đang không còn, Chương vô cùng đau khổ. Anh sẽ xin đi dạy ở một tỉnh miền tây nhằm cố quên đi rất nhiều kỷ niệm về Quỳnh. Nhị người bạn chí cốt cũng được phân về mỗi tỉnh không giống nhau, hứa hẹn ngày gặp mặt. Quá trình cũng giúp Chương nguôi ngoai đi phần nào lưu niệm cũ. Tuy nhiên anh vẫn nhớ cho Quỳnh, vẫn lưu giữ tình yêu đầu xinh xắn ấy. Chương biệt tích, ko liên lạc cùng với ai trừ hai người chúng ta và gia đình ở quê.

Xem thêm: Review Máy Giặt Sấy Khô - Có Nên Mua Máy Giặt Sấy 2 Trong 1

Vài năm tiếp theo đó, Chương mới trở lại tp sài gòn thăm mọi fan và hiểu rằng sự thật. Thoa tham gia bộ đội và vẫn hy sinh. Chỉ giữ lại một bức thư cho anh, nói rõ thực sự mà Chương vẫn luôn luôn muốn biết trước đó..rằng nguyên nhân tình cảm của Quỳnh lại cố kỉnh đổi..Quỳnh ko xứng với tình yêu của anh như vậy .Và Chương sẽ khóc.

Hồi kết câu chuyện, những người thân của Chương số đông có cuộc sống thường ngày riêng của mình. Anh thì vẫn ngơi nghỉ vậy. Vẫn lưu giữ về tình ái đầu của mình, cho dù Anh biết chắc rằng nó đã chết. Tuy vậy Anh vẫn tự hỏi, trong vô vàn kỷ niệm xinh tươi ấy, so với Quỳnh, liệu gồm còn chút gì nhằm nhớ …

Đôi điều cảm giác về sách Còn chút gì nhằm nhớ

“Còn chút gì nhằm nhớ” chưa hẳn là cuốn sách hay độc nhất của bác bỏ Ánh đối với mình nhưng mà là quyển domain authority diết nhất, domain authority diết hơn hết “Mắt biếc” .

Văn phong của bác bỏ Ánh lúc nào thì cũng vừa đủ, giản dị vừa đủ, vui nhộn vừa đủ, chất phác vừa đủ. Dòng đủ làm fan ta vừa lòng. Kịch bản thường khá đơn giản, luôn là số đông câu chuyện gần gũi mộc mạc của tuổi new lớn với đủ vui buồn, hờn giận, hồ hết câu chuyện khiến cho bất kì ai gọi cũng thấy bản thân trong đó. Giọng văn chất phác của bạn Quảng Nam dễ dàng làm bạn ta cảm mến, ao ước đọc, mong muốn thương.

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở: Ai cũng trở thành có hoặc đã trải qua thời thanh xuân đẹp đẽ “Tuổi thanh xuân giống hệt như một trận mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vị tắm mưa, các bạn vẫn hy vọng được đằm bản thân trong trận mưa ấy lần nữa.” Và có lẽ ai cũng có một mối tình thuở thiếu thời nhằm nhớ về. Ai đó đã từng có lần nói “Yêu đúng người là tình yêu, yêu sai fan là tuổi trẻ.” cũng như những cuộc tình khác, Chương với Quỳnh cũng trải qua nhiều kỷ niệm đẹp, từ mọi khoảnh khắc nhỏ như khi Chương sút xe chở Quỳnh đi học hay chốc lát Chương hái hoa mang đến Quỳnh bị chủ nhà bắt gặp, từ những nhút nhát ban đầu đến đầy đủ lần dạy dỗ kèm đến Quỳnh Một tình yêu không phải nói thành lời mà người nào cũng cảm dìm được. Nhưng cũng bởi vì không nói, mà bạn ta có cớ nhằm rời xa nhau.“ Em chưa khi nào nói yêu anh Chương, anh Chương cũng chưa lúc nào nói yêu thương em, cần không thể bảo em phản bội anh ấy được.” thật ra tình thương trong thành quả này nó dễ thương, nhưng đó không phải là điều có tác dụng mình day dứt, không hẳn là điều bản thân quá tiếc nuối nuối.

Mình thiệt sự không tuyệt vời nhiều với nhì nhân đồ vật chính. Chương là người khá nhút nhát, chân thật, không tồn tại điểm gì vượt nổi trội. Còn Quỳnh thì ban đầu, tôi đã có thiện cảm, hồn nhiên vào sáng. Nhưng mang đến cuối thì bản thân thất vọng. Mình hiểu được trên sao, mà lại mình không ưa thích tính giải pháp đó. Lúc hạnh phúc bình yên, Quỳnh mặt Chương, lúc trở ngại sóng gió, Quỳnh dễ dàng dàng chọn 1 lối đi bằng phẳng hơn. Một con người không muốn đấu tranh, ngay cả trong tình yêu, trong cả cho hạnh phúc của chính mình. ước ao nhưng không đủ can đảm chịu khổ, không dám đi theo trái tim mình. Mình không tiếc nuối đến tình yêu này, bao gồm chăng tôi chỉ tiếc mang lại Chương. Nhưng tất cả lẽ, ngành ngọn là thế, tx thanh xuân là thế. Fan không chịu cùng các bạn khi khó khăn khăn, mang tư cách gì cùng bạn khi hạnh phúc.

Trong truyện bản thân lại cực kỳ tuyệt hảo với hai nhân thứ phụ, hai người chúng ta của Chương, là Trâm cùng Kim Dung. Xoa là chị gái của Quỳnh, côn trùng con người đanh đá, bộp chộp, không thanh thanh ý tứ như Quỳnh. Mình gọi đủ nhiều để lấy lòng yêu quý những nhân đồ gia dụng như Trâm, hệt như Rosa vào “Kẻ trộm sách”, giống như Nguyệt trong “Em là nhà”. Những người dân mà bí quyết cư xử bên phía ngoài chẳng tạo nên điều gì bên trong, êm ấm và xứng đáng trân trọng. Mình dường như không khóc vì tình ái dang dở của Chương cùng Quỳnh, nhưng mà mình khóc bởi bức thư của Trâm. Có lẽ rằng sau này mình rất có thể quên Chương quên Quỳnh, nhưng lại mình đang mãi nhớ Trâm-chân thành và đáng nể . Còn Kim Dung, cá tính, hào sảng -một kiểu fan mà mình luôn ngưỡng mộ, ngay lập tức cả hiện nay cũng cực nhọc mà kiếm được người các bạn như vậy. Đọc truyện bản thân cứ mong muốn Chương yêu Kim Dung đi, kiếm đâu ra ra người xuất sắc vậy, tuy thế đời là vậy, tình thương là vậy, nếu nói tốt mà yêu thương thì đã không phải tình yêu.

*

Ngoài tình yêu, tình bạn trong truyện, mình còn thấy tình thân cùng tình làng mạc xóm, gia đình bác Tám đã từng có lần coi Chương như con, tuy thế mình bi tráng thay cho những người thời đó, và cho cả những người hiện nay nữa. Chưng Ánh đã rất khôn khéo lồng ghép yếu hèn tố chủ yếu trị vào câu truyện, đề nghị nói là hóa học hơn nước cất. Ngày 30-4 đến, ngày mà quốc gia được thống độc nhất vô nhị thì chuyện tình đẹp mắt giữa Quỳnh với Chương cũng đã tới khi chia xa. Mình vẫn còn ngậm ngùi lúc nhớ đến lời nói của Chương “Ba tôi tới trường tập thì sao, mái ấm gia đình cách mạng thì sao, tôi có trách nhiệm gì vào chuyện ấy.” nghe mà ngùi ngùi chua xót. Chiến tranh là điều không một ai muốn, cơ mà qua “Còn chút gì để nhớ”, mình cảm nhận được chính xác là “vào loại ngày gồm hàng triệu con người vui thì vẫn còn đó hàng triệu người buồn.”

“Còn chút gì để nhớ”, chiếc “chút” ở đó là thanh xuân, là kỉ niệm, là bóng hình của nhỏ người cũng như Sài Gòn năm ấy. Hãy đọc “Còn chút gì để nhớ” nhằm nhớ về tuổi trẻ, hoặc nhằm trân trọng tuổi trẻ cũng như những tín đồ từng gồm duyên gặp gỡ, nhằm biết gan góc hơn một ít trong cái thế giới còn nhiều những người hời hợt như Quỳnh.

“Ai nhặt được mùa hè tôi tấn công mấtXin trả lại mang đến tôiXin trả lại đến tôi tình nhân tôiDẫu chỉ là xác bé ve sầu chết khôẤy đó là mùa hè của tôiNgủ quên trong nách láNhững ngọt bùi tôi đang nếm trảiNhững đắng cay tôi đã nếm trảiNhững ngày hè bỏng rát sau lưngCòn mùa hè sau cùng tôi gặp lạiTrốn đi đâu bên cạnh tầm đôi mắt tôi tìm?”