Xem toàn bộ 880 chươngChương new nhấtchap-878chap-879chap-880chap-873chap-874chap-875chap-876chap-877
*

Người lũ ông kia chú ý bà ta đầy căm hờn, “Tần Nghiên, tốt xấu gì bọn họ cũng đã làm cho vợ chồng mấy chục năm.

Bạn đang xem: Mật ngọt hôn nhân review

Những năm nay, tôi thấy bản thân đối xử với bà ko tệ, cầm cố mà bà lại bởi một tên bầy ông ko hề suy xét bà mà lại nhẫn trung khu làm tổn hại tôi. Rút cuộc bà gồm lương trung khu không?” Nét phương diện Tần Nghiên giá lùng, mặc dù một bên mặt đã biết thành sưng, nhưng lại vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu lẳng lơ của bà ta, “Tôi hy vọng ly hôn.” “Cho cho dù lần này tôi gật đầu tha thứ mang đến bà, bà vẫn cứ khăng khăng ao ước ly hôn?” “Đúng thế.” “Được, tôi tác thành cho chổ chính giữa nguyện mang đến bà. Tần Nghiên, tôi mong muốn sau này bà sẽ không hối hận.” Người bầy ông kia man rợ nói. “Sáng mai, hẹn chạm chán ở cục dân chính.” dứt lời, Tần Nghiên xoay fan đi ngay. ông chồng Tần Nghiên đau buồn nhìn bóng lưng rời đi của bà ta. Tần Nghiên ko về công ty họ Nhan mà mang lại thẳng một khách sạn, ráng túi chườm đá xoa mặt. Bà ta đã ngóng quá lâu rồi, quan trọng chờ thêm được nữa, chỉ hoàn toàn có thể có lỗi với người đàn ông đó. Thời gian trước, nếu không hẳn vì báo ân ông ta đang đối xử tốt với mình thì bà ta cũng đã chẳng ở bên cạnh ông ta lâu vậy. Đã mấy chục năm trôi qua rồi, bà ta đã hết nhiều thời hạn nữa, tất cả những fan năm xưa hại bị tiêu diệt Carl đều đề nghị trả giá bán xứng đáng. Hôm sau, lúc người bầy ông kia lộ diện trước cửa ngõ cục dân chính thì Tần Nghiên đã ngóng sẵn sống đó. Vẻ khía cạnh ông ta cực nhọc coi, lạnh lùng nhìn bà ta, “Bà nôn nả thật đấy.” Tần Nghiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta rồi bước vào cục dân chính trước. Từ cục dân chính đi ra, người lũ ông không còn nhìn Tần Nghiên mà bỏ đi ngay lập tức. Tần Nghiên bình thản lái xe mang đến nhà bọn họ Nhan tìm Nhan An Bang. Thời điểm Nhan An Bang tỉnh mới lớn không nhìn thấy Tần Nghiên đâu, gọi điện thoại thông minh cũng không ai nghe máy, đã định ra phía bên ngoài tìm thì bà ta đã quay về, còn kéo theo va li. “Nghiên Nghiên, hắn ta ko làm nặng nề em chứ?” Tần Nghiên rung lắc đầu, cười khổ nói: “Không ạ, sáng hôm nay em vẫn làm thủ tục ly hôn với anh ta rồi. An Bang, bây giờ em thiệt sự không còn nhà nhằm về nữa.” Nhan An Bang đi đến nạm lấy va li, rồi ôm vai bà ta vào nhà, “Không sao, nơi đấy là nhà của em, về sau em hãy ở lại đây.” Tần Nghiên hơi lo lắng, “Nếu Thịnh Vũ biết em ở đây thì liệu có phải là không tuyệt lắm không?” “Không sao đâu, hiện thời nó chỉ thỉnh phảng phất gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho anh, chứ không về nhà nữa. Trường hợp nó tất cả về đây thì cũng gồm sao đâu? Anh và mẹ nó đã ly hôn từ tương đối lâu rồi.” nói đến đây, ko kể cửa đột truyền mang lại tiếng xe cộ ô tô. Một thời gian sau, Nhan Thịnh Vũ lộ diện trước cửa, còn vắt theo mấy mẫu túi. Thấy được hình ảnh trong chống khách, nụ cười trên phương diện anh liền cất cánh sạch, “Hai tín đồ đang có tác dụng gì?” Tần Nghiên luống cuống chú ý Nhan Thịnh Vũ, “Thịnh Vũ, dì…” Nhan Thịnh Vũ ko thèm nhìn lấy bà ta một cái, chỉ im lặng nhìn Nhan An Bang, “Ba, ba nói theo một cách khác cho bé biết đang xảy ra chuyện gì không? Sao bà ta lại lộ diện trong nhà chúng ta?” Nhan An Bang không ngờ Nhan Thịnh Vũ lại về ngay trong lúc này, cơ mà vẫn mau lẹ tỏ ra từ nhiên, nói vói anh ta, “Con về đúng vào lúc lắm, cha đang định nói cho bé biết chuyện này. Cha sắp kết bạn với dì Tần, trong tương lai bà ấy đã ở lại đây.” nụ cười trên khía cạnh Nhan Thịnh Vũ trọn vẹn bay biến, hờ hững nói: “Ông muốn kết hôn cùng với bà ta?” “Ừm.” “Tôi không đồng ý. Ông rất có thể kết hôn với bất kể người nào, chỉ duy bà ta là ko được.” Cũng cũng chính vì người thiếu phụ này cơ mà ba mẹ anh ta bắt đầu ly hôn. Mặt Nhan An Bang sa sầm, “Ba không hỏi chủ ý của con, nhưng mà chỉ thông tin cho bé biết thôi. Nhỏ có đồng ý hay ko cũng ko có gì cả.” Tần Nghiên kéo ống tay áo ông ta, “An Bang, anh bình tĩnh nói chuyện với Thịnh Vũ đi. Thịnh Vũ, hiện nay dì và bố cháu vẫn chưa kết hôn. Nếu như cháu không muốn dì hôn phối với ông ấy vậy thì dì và tía cháu sẽ không còn đăng ký kết hôn.” “Tần Nghiên, em vẫn nói nhảm gì đó. Ngày mai, không, ngay lập tức chiều ni anh sẽ đi đk kết hôn với em. Trong tương lai em chính là vợ của Nhan An Bang.” “Ha ha.” Nhan Thịnh Vũ mỉm cười lạnh, “Bà ta là vợ ông, vậy còn người mẹ tôi là gì? Tôi cùng Nhan Tịch là gì hả?” “Nhan Thịnh Vũ, tao là ba mày, chú ý thái độ thủ thỉ của ngươi đấy. Tao và bà bầu mày vẫn ly hôn từ tương đối lâu rồi. Hiện nay tao là người độc thân, hy vọng ở với ai là thoải mái của tao.” “Đúng vậy, chuyện này là quyền thoải mái của ông. Nếu như tôi nói, ông nhưng kết hôn với bà ta thì cả đời này tôi sẽ không còn nhận ông là tía nữa, ông vẫn mong muốn kiên trì ao ước sống cùng bà ta sao?” Nhan Thịnh Vũ bình thản hỏi. Mặt Nhan An Bang cứng đờ, nhìn Nhan Thịnh Vũ, “Nhan Thịnh Vũ, mày bao gồm biết mày đã nói gì không?” “Vậy ông biết ông vẫn làm vật gì không? Ba yêu thích của tôi?” Mấy chữ sau cùng còn ráng ý dấn mạnh, ý châm biếm rõ ràng. Nhan An Bang tức giận, Tần Nghiên nóng vội đè tay ông ta lại, rồi nở thú vui lấy lòng, “ Thịnh Vũ, con cháu đừng tức giận, vừa rồi cha cháu chỉ đang nghịch thôi. Hiện giờ dì vẫn ly hôn rồi buộc phải tạm thời không có chỗ ở. Cha cháu nhớ đến tình cảm trước đây nên mang đến dì ở tạm thời mấy ngày, nhị ngày nữa, dì kiếm được nhà đã dọn đi ngay.” “Nghiên Nghiên, không bắt buộc giải thích, anh mong mỏi kết hôn cùng với em, sau trước gì nó cũng biết chuyện này, không cần thiết phải giấu giếm. Nhan Thịnh Vũ, giả dụ mày thừa nhận người tía này thì nên tôn trọng dì Tần một chút. Còn giả dụ mày ko nhận, từ nay về sau cũng đừng bước vào cửa đơn vị này, tao coi như không tồn tại đứa nam nhi này.” Nhan Thịnh Vũ chú ý Nhan An Bang, trong mắt tràn đầy vẻ tổn thương cùng thất vọng, “Được, tôi đang đi tức thì bây giờ.” Nói xong, anh ta xoay tín đồ bỏ đi. Tần Nghiên ao ước kéo anh ta lại nhưng lại bị Nhan An Bang phòng cản, “Đừng đi, anh hiểu tính Thịnh Vũ, các chuyện xảy ra bất ngờ quá nên nó chưa nghĩ kỹ thôi, ngóng nó nghĩ thông liền là được rồi.” Tần Nghiên cùng bất đắc dĩ nhìn Nhan An Bang, “Thịnh Vũ chỉ là trẻ con thôi, anh cần gì cần tức giận với nó chứ? Nói chuyện bình thường với nó không được sao? bây giờ Triệu Giai Khanh cùng Nhan Tịch đã từng đi nước ngoài, chỉ từ một bản thân Thịnh Vũ ngơi nghỉ đây. Anh lại sở hữu thái độ gắng này, chẳng yêu cầu là đẩy thằng nhỏ bé ra xa sao?” Nhan An Bang cười cười, “Không sao đâu, nó có hiểu nhầm với em, mặc dù em có lý giải thì nó cũng ko nghe đâu, chi bằng buộc nó phải đồng ý sự thiệt này, chờ về sau quen là được rồi. Vững chắc em cũng mệt mỏi rồi, em làm việc trước đi, để hôm như thế nào anh vẫn gọi điện thoại cảm ứng cho nó.” “Thịnh Vũ thật sự ko có gì chứ?” “Thật sự ko có gì đâu, em lên lầu sống đi.” Tần Nghiên đang dần mệt mỏi, không nghĩ là thêm nữa mà tăng trưởng lầu trước. Nhan An Bang đứng im, nhớ tới lời tôi vừa nói trong tâm địa cảm thấy hơi ân hận hận. Thật ra ông ta cũng không muốn mọi chuyện trở yêu cầu thế này, dẫu vậy lời sẽ nói ra rồi, muốn rút lại cũng không được. Nhìn đồ mà Nhan Thịnh Vũ ném xuống đất, ngoài ra là sản phẩm âu yếm sức khỏe, còn có hai bộ áo xống nam, ông ta càng hối hận hận hơn, bèn gọi điện thoại cảm ứng cho Nhan Thịnh Vũ, tuy thế lại bị ngắt máy. Nhan Thịnh Vũ ra khỏi nhà họ Nhan thì ngay thức thì chạy thẳng tới sân bay, download một vé tới thành phố Sydney. Triệu Giai Khanh chú ý thấy con trai thì cực kỳ ngạc nhiên, “Thịnh Vũ, sao con lại cho tới đây?” Nhan Thịnh Vũ mỉm cười, cúi tín đồ ôm Triệu Giai Khanh, “Con nhớ chị em và đái Tịch đề xuất đến thăm chị em và em. Cả hai có khỏe không?” Triệu Giai Khanh mừng rơn gật đầu, “Mẹ rất khỏe, tiểu Tịch cũng khỏe lắm. Con đi lắp thêm bay có mệt không, mau vào đây, ăn cơm chưa?” Nhan Thịnh Vũ vào cửa, nghe Triệu Giai Khanh cứ hỏi liên tục thì phì cười, “Con ko mệt, còn chưa ăn uống gì, trong nhà có đồ ăn không? tè Tịch đâu?” “Nó ra đi ngoài phân tích văn hóa với bạn rồi. Từ cơ hội nó mê nhiếp ảnh, cứ cuối tuần là lại không thấy bóng hình nó vào nhà.” Triệu Giai Khanh vừa đi vào phòng bếp sẵn sàng đồ ăn cho nam nhi vừa nói. Ở một vị trí khác. Nhan Tịch đã hẹn với bạn vào buổi tối cuối tuần đến vùng ngoại ô chụp ảnh, hiệu quả cô đang tới khu vực mà không thấy bóng dáng của người sử dụng đâu. Cô gọi điện thoại cho bạn, mới biết chúng ta cô đi được nửa con đường thì vạc hiện để quên máy hình ảnh ở nhà bắt buộc trở về lấy. Nhan Tịch lần khần làm sao, đành phải liên tiếp chờ ngơi nghỉ đây. Mon Chín ở thành phố Sydney vẫn luôn là mùa xuân, thời tiết khôn cùng lạnh. Nhan Tịch tra cứu một quán cà phê, call một ly Cappuccino, rồi ngồi không tính cửa sổ, lẳng im nhìn tín đồ đi lại bên trên đường. Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua hành lang cửa số chiếu vào tín đồ cô, cô híp mắt lại, hệt như một bé mèo lười biếng. Đột nhiên, ở bên cạnh truyền mang lại tiếng cười cợt khẽ, Nhan Tịch mở to góc nhìn lại thì thấy một khuôn khía cạnh xa lạ, mái đầu màu vàng, đôi mắt màu xanh lá cây lam, chiếc mũi anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, khoảng chừng nhì lăm, hai sáu tuổi, đang mỉm cười quan sát cô. Trong đôi mắt Nhan Tịch hiện vẻ thắc mắc, “Anh đang nhìn tôi hả?” quý ông trai kia mỉm cười gật đầu, “Ừm, tầm vóc vừa nãy của cô rất đẹp.” Nhan Tịch ngượng ngùng rũ mắt, “Cảm ơn.” “Tôi tên Doug, sắp tới đây du lịch, siêu vui vì gặp được cô vào một trấn nhỏ dại như này, cô bé xinh đẹp.” Nhan Tịch chú ý bàn tay trước mặt, ánh mắt dừng xung quanh Doug, thú vui của anh ta thật nóng áp. Cô đưa tay ra cầm cố bàn tay ấy, đây là lần trước tiên cô thế tay một fan khác phái kể từ thời điểm cô đến thành phố Sydney, “Tôi tên là Nhan Tịch, khôn cùng hân hạnh theo luồng thông tin có sẵn anh.” Doug mỉm cười cợt đáp, “Cô đang chờ fan hay mang đến đây một mình?” “Tôi đang chờ bạn, cô ấy gặp chút chuyện trên tuyến đường nên không tới, chắc hẳn rằng cô ấy cũng đang tới rồi.” “Không tệ, ko khí cuối tuần rất tốt, quả thật rất phù hợp để đi ra ngoài.” Nhan Tịch chú ý thoáng qua Doug, “Anh cho đây một mình?” “Không phải, tôi đi thuộc bạn, chúng ta tôi vừa mới đi rửa tay rồi.” Đang nói tới đây thì một người bầy ông khác trở về phía họ, “Doug, bọn họ đi thôi.” Doug đứng dậy, “Vậy shop chúng tôi đi trước. Tè Nhan Tịch, rất hân hạnh được biết cô.” Anh ta lấy một tờ danh thiếp trong túi để lên bàn, “Phía trên là biện pháp liên lạc với tôi. Tôi là chuyên gia cố vấn trung tâm lý, sau đây nếu bao gồm chuyện bi quan phiền thì hoàn toàn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Nhan Tịch cũng không ham mê tiếp xúc với những người xa lạ, độc nhất là bọn ông. Nhưng chưa bao giờ tại sao, người bầy ông trước mặt này sẽ không làm cô thấy bội phản cảm. Cô chứa kỹ danh thiếp, mỉm cười kính chào Doug, “Hẹn chạm mặt lại, chúng ta của tôi.” Doug tươi cười, rời khỏi khỏi quán cafe cùng bạn. Người chúng ta kia tò mò quay đầu quan sát Nhan Tịch, thấy cô đã cúi đầu nhìn điện thoại thông minh di động, “Cậu biết cô nàng vừa rồi?” Doug liếc xéo, “Ừm, cô ấy là em gái của chúng ta tôi, hồi đó có gặp gỡ một lần tuy vậy không thân lắm, ngạc nhiên lại chạm chán cô ấy sinh sống đây, nên trò chuyện vài câu.” Trong đôi mắt anh dường như vui mừng. Gặp mặt được Nhan Tịch sinh sống đây chính xác là bất ngờ, thấy cô hiện thời thế này, trong tâm địa anh cũng vui. Nhan Tịch chưa phải bệnh nhân rất lớn nhất nhưng Doug từng gặp, nhưng mà lại là bệnh nhân khiến cho anh nhức lòng nhất. Đang ở độ tuổi đẹp mắt như hoa nở rộ lại gặp phải chuyện như thế, ngay cả người lòng dạ fe đá như anh cũng không nhịn được mà phát sinh lòng thấu hiểu với cô ấy. Hôm sau, Nhan An Bang tức khắc dẫn Tần Nghiên cho cục dân chính đăng ký kết hôn. Ban đầu, ông ta ý muốn mời mấy người bạn xuất sắc cùng nhau nạp năng lượng bữa cơm, nhưng lại lại bị Tần Nghiên từ chối, “An Bang, có thể ở bên anh là em thỏa mãn nhu cầu lắm rồi, hầu hết chuyện khác rất nhiều không quan trọng.” Nhan An Bang chỉ nghĩ về Tần Nghiên lo lắng cho ông ta có khả năng sẽ bị người không giống chỉ trích, trong tâm địa lại càng yêu thương bà ta hơn. Còn người lũ ông kia, khi biết hôm sau Tần Nghiên đăng ký kết hôn thì tức giận tới mức rời khỏi Nam Thành ngay trong thời gian ngày hôm đó. Khi Tần Nghiên nghe tin người lũ ông cơ đã rời khỏi thì chỉ thờ ơ nói với chính mình: “Rời đi cũng tốt, bởi thế tôi mới có thể xử lý tốt chuyện mình bắt buộc làm.” * vào cuối tháng Chín, Phó Hoành Dật dẫn Thẩm Thanh Lan đến bệnh viện làm soát sổ toàn diện, biết đứa bé bỏng trong bụng Thẩm Thanh Lan ko có gì thì lặng tâm. Thoát ra khỏi bệnh viện, cô mong mỏi đi nhà vệ sinh, anh đòi đi theo nhưng bị cô không đồng ý nên đành chờ xung quanh cửa. Đúng dịp này, smartphone Thẩm Thanh Lan vang lên, Phó Hoành Dật bắt máy. “Tôi là Phó Hoành Dật.” tín đồ gọi tới chính là Daniel, “Chào ngài Phó, xin hỏi Thanh Lan bao gồm đó không? “Thanh Lan mới đi vệ sinh rồi, anh bao gồm chuyện gì thì nói cách khác với tôi.” “Là nỗ lực này, ngày mai Noah với Frank sẽ ra khỏi đây, trước khi đi bọn họ mong mời Thanh Lan ăn bữa cơm, ko biết từ bây giờ cô ấy bao gồm rảnh không?” Phó Hoành Dật nghĩ ngợi rồi nói, “Vậy thì bây giờ đi, anh lựa chọn thời gian vị trí rồi gửi tin nhắn nhắn cho Thanh Lan, lát nữa tôi vẫn dẫn cô ấy tới đó.” “Được.” Daniel nhắn địa chỉ cửa hàng và thời gian, kế tiếp cúp năng lượng điện thoại. Thấy Thẩm Thanh Lan đi ra, Phó Hoành Dật ngay tắp lự nói với cô, “Vừa rồi anh đại diện em chấp nhận với ý kiến đề nghị của Daniel, hiện giờ chúng ta đi tìm lũ họ, chiều nay sẽ đến chỗ ông nội.” Thẩm Thanh Lan cũng không tồn tại ý kiến gì, nhưng mang đến phòng nạp năng lượng mới phát hiện còn có cả Catherine sinh hoạt đây. Lúc Catherine thấy được Phó Hoành Dật thì mắt như sáng bừng lên, tuy thế cô ta rất giỏi che giấu cảm hứng của mình, mỉm cười kính chào hỏi, “Anh Phó, cô Thẩm, chúng ta lại gặp gỡ nhau rồi.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, Phó Hoành Dật lại chẳng hề suy nghĩ cô ta. Catherine hơi mất trường đoản cú nhiên, nhưng rồi vẫn nhanh chóng bình thường trở lại. Cô ta đã điều tra về Phó Hoành Dật, biết anh là con cháu trai đích tôn của phòng họ Phó ở thủ đô, còn là Thiếu tướng trẻ em tuổi tốt nhất nước Z, làm gì giống câu “chỉ là một quân nhân nhưng mà thôi” trong miệng Daniel chứ. Cô ta chú ý theo bóng lưng Phó Hoành Dật, vào mắt hiện nay vẻ nuối tiếc nuối. Một người lũ ông xuất sắc ưu tú thế này sao lại yêu Thẩm Thanh Lan chứ? Cứ xem như cô ta vẽ tranh rất giỏi đi, mà lại tính cách lại giá buốt như băng thì có gì độc đáo đâu cơ chứ. Lúc ăn cơm, Phó Hoành Dật vẫn tuyệt nhất mực chăm sóc cho Thẩm Thanh Lan, toàn thể quá trình nói theo cách khác là từng li từng tí, không còn bận trọng điểm đến góc nhìn của những người dân khác. Catherine thấy vậy, trong lòng càng tiếc nuối, càng thêm đố kỵ hơn. Điện thoại Phó Hoành Dật vang lên, anh vắt lên xem, “Tôi ra bên ngoài nghe năng lượng điện thoại.” hóng Phó Hoành Dật đi rồi, Frank mới mỉm cười quan sát Thẩm Thanh Lan, “Ngài Phó so với cô Thẩm thật tốt.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười cười, “Cảm ơn ông Frank, lần này vô cùng xin lỗi ông, vì nguyên nhân sức khỏe phải tôi thiết yếu dẫn mọi người đi tham quan du lịch xung quanh được.” Frank băn khoăn Thẩm Thanh Lan có thai, nghe vậy thì thân thiện hỏi thăm, “Cô Thẩm có chỗ nào không thoải mái sao?” “Ông Frank hiểu lầm rồi, tôi không có nơi nào không thoải mái cả.” Thẩm Thanh Lan nói cùng với vẻ mặt dịu dàng, “Bởi vày tôi đang với thai, chưng sĩ dặn trong khoảng thời gian này nên ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Frank nghe vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn, “Đúng là 1 tin vui, chúc mừng cô Thẩm.” “Cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan nói, khóe mắt không cân Catherine, thấy thú vui cô ta cứng ngắc. Catherine đứng dậy, “Tôi đi ra phía bên ngoài một chút, xin phép.” Cô ta thoát khỏi phòng, tuy thế không đến dọn dẹp mà đi tìm Phó Hoành Dật. Vừa đi sang một khúc rẽ, cô ta đã thấy anh đang đứng trong góc nghe năng lượng điện thoại, lừng chừng đang nói gì, dẫu vậy nét mặt hết sức nghiêm túc, thấy cô ta mang đến gần thì liền húi máy. “Anh Phó, chào anh.” “Cô Boyle, gồm chuyện gì sao?” Phó Hoành Dật hững hờ hỏi. Giọng nói trầm phải chăng đầy sức hút truyền vào tai Catherine khiến cho cô ta rung động. Cô ta nhìn châm bẩm vào Phó Hoành Dật, “Anh Phó cứ hotline tôi là Catherine được rồi. Tôi và bà xã anh hầu hết là hoạ sĩ cả. Lần này tôi theo thầy Frank mang lại nước Z thăm cô Thẩm, siêu vui vì rất có thể quen biết anh Phó.” Vẻ khía cạnh Phó Hoành Dật bình thản, nghe thấy lời này thì ánh nhìn cũng không hề thay đổi.

Xem thêm: Nêu Vai Trò Ý Nghĩa Của Việc Bảo Quản Thực Phẩm Có Vai Trò Gì?

Catherine gặm môi hơi quắp mắt, nhỏ giọng nói: “Hôm đó, vừa gặp anh Phó, tôi đã cảm thấy anh siêu xuất sắc, là người đàn ông xuất dung nhan nhất mà lại tôi từng gặp. Lúc này lại thấy anh âu yếm cô Thẩm như thế, chắc rằng anh cũng là một trong những người lũ ông biết lo cho gia đình. Tôi có thể làm bạn với anh không?” Thấy Phó Hoành Dật ko lên tiếng, Catherine bèn giải thích: “Tôi từng nghe Daniel nói, anh là một quân nhân. Có lẽ anh ko biết, từ bé xíu người tôi ngưỡng mộ nhất chính là quân nhân. Trong tâm địa tôi, bầy họ chính là anh hùng. Tôi đã nghe Daniel kể một ít chuyện về anh phải vô cùng mếm mộ anh.” Ánh đôi mắt cô ta chú ý Phó Hoành Dật tỏ vẻ khôn xiết sùng bái. Nhưng lại Phó Hoành Dật vẫn cực kỳ thản nhiên, “Cô Boyle, tôi chỉ là một người lính, không xuất dung nhan như lời cô nói đâu. Thanh Lan còn ở mặt trong, tôi lấn sân vào trước.” Catherine thấy Phó Hoành Dật muốn đi thì lập cập nói, “Anh Phó, bầy ông xuất sắc như anh thì cần phải có một cô gái tốt rộng để có thể xứng với anh.” Phó Hoành Dật giới hạn bước, nhìn cô ta bằng góc nhìn lạnh tanh, “Trong lòng tôi, vk tôi chính là cô gái xuất sắc duy nhất trên đời này.” Catherine nhìn theo bóng lưng Phó Hoành Dật, góc nhìn đầy vẻ ảm đạm. Quay lại phòng bao, Phó Hoành Dật không nói tới chuyện mình đã chạm chán Catherine. Một thời gian sau, Catherine cũng đi vào, nhưng có vẻ như hơi thất thần. Frank call mấy lần cơ mà cô ta cũng không nghe thấy. Thẩm Thanh Lan chú ý Phó Hoành Dật, anh quan sát lại cô bằng ánh nhìn vô tội. Lúc sắp đến ra về, Catherine đột nhiên nói: “Cô Thẩm, mon sau là sinh nhật tôi, tôi mong mỏi mời cô với anh Phó đến thành phố Sydney. Cô thấy giành được không?” Thẩm Thanh Lan nhếch môi, còn không mở mồm Phó Hoành Dật sẽ nói trước, “Xin lỗi, bây chừ Thanh Lan đang với thai thời kỳ đầu cần không nhân tiện đi đồ vật bay. E rằng đề xuất phụ ý tốt của cô Boyle rồi.” Trong mắt Catherine tràn đầy thất vọng, cô ta gượng gập gạo nói, “Là tôi để ý đến không chu đáo.” mặc dù Frank bao gồm ngu ngốc cho mấy thì lúc này cũng phân biệt sự khác biệt của Catherine. Ánh đôi mắt ông khá lúng túng, còn Noah thấy vậy, vẻ phương diện như bao gồm điều suy nghĩ. Trở về khách hàng sạn, Frank nghiêm mặt quan sát học trò mình, “Catherine, thiết bị không thuộc về phần mình thì đừng tất cả nhớ nhung. Tất cả thời gian, chi bằng em hãy nỗ lực bình tĩnh lại rồi cải thiện kỹ thuật vẽ của bản thân mình đi. Em có năng khiếu, đừng vì những chuyện khác mà lại làm ảnh hưởng tương lai của mình.” lời nói này ví dụ là tất cả thâm ý khác, Catherine nghe liền đọc ngay. Cô ta cụp ánh mắt xuống đất, “Thầy, giả dụ ngay cả cố gắng cũng ko thử thì sao hiểu rằng thứ này còn có không ở trong về em hay không?” Frank thấy Catherine cứ u mê không chịu đựng tỉnh ngộ thì thở lâu năm nặng nề, “Catherine, có khá nhiều thứ trong tay người khác em chú ý thấy cực tốt đẹp, nhưng mà vào trong tay mình rồi chưa kiên cố nó đã đẹp tươi như vậy. Tránh việc bị thú vị bởi bề ngoài của nó.” Catherine cúi đầu ko nói gì, một thời điểm lâu bắt đầu thì thầm: “Em biết rồi ạ.” “Em là một đứa thông minh, có thể nghĩ thông suốt là xuất sắc rồi. Lần trước gặp gỡ ba em, bố em còn nói với thầy về hôn sự của em, ko biết bây giờ em nghĩ ráng nào về chuyện này?” “Bây tiếng em còn trẻ, vào hội họa còn phải cố gắng nhiều rộng nữa. Em suy nghĩ trước mắt bắt buộc chuyên trọng điểm vẽ tranh. Còn chuyện kết hôn, tạm thời cứ nhằm đó đi.” “Được, lần sau gặp gỡ ba em, thầy sẽ nói chuyện với ông ấy test xem. Lúc này đã khuya rồi, em về sinh sống trước đi, sáng sủa mai, bọn họ còn nên ra sân bay sớm.” Catherine gật đầu, bước vào phòng mình. Noah từ phía sau đi tới, nói: “Cô học trò này của ông có lẽ rằng không chịu đựng từ bỏ dễ dàng như ráng đâu.” Frank nghe vậy thì thở lâu năm thườn thượt, “Sớm biết vậy tôi đã không dẫn nó mang đến đây. Thuở đầu tôi ý muốn để nó xúc tiếp với Thẩm Thanh Lan nhiều hơn, để nó rất có thể học hỏi thêm những thứ. Nhưng hiện giờ xem ra, bên cạnh đó tôi đã có tác dụng một chuyện ngốc xuẩn rồi.” Noah vỗ vai ông, “Đừng nghĩ các nữa, theo tôi thấy, cậu Phó đó không phải là 1 người đơn giản dễ dàng như vậy đâu.” Frank đồng ý đồng ý, đúng vậy, người có thể khiến Thẩm Thanh Lan coi trọng tất yếu đâu thể là một người khoảng thường. Trên tuyến đường trở về, Thẩm Thanh Lan liếc quan sát Phó Hoành Dật đang lái xe, chứa lời trêu ghẹo: “Không ngờ sự lôi kéo của ngài Phó phệ đến nỗi thừa qua cả biên giới, ngay cả mỹ nữ quốc tế cũng vừa thấy đang thích.” Phó Hoành Dật nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười cưng chiều, “Em cứ cợt anh đi.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười cợt không nói gì. Cô tin cẩn Phó Hoành Dật, cũng không thể để chổ chính giữa đến Catherine. Về mang lại nhà họ Phó, Phó lão gia đang ngồi trong chống khách, phương diện ủ mi ê. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật vừa vào nhà liền vạc hiện bầu không khí trong đơn vị là lạ. “Ông nội, chúng cháu về rồi.” “Về rồi à.” Phó lão gia ngước đầu chú ý hai người họ, giọng phần nhiều đều, ko vui vẻ như trước đây. Thẩm Thanh Lan cùng Phó Hoành Dật quan sát nhau, rồi ngồi xuống ở kề bên ông, “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì sao?” Phó lão gia nghe vậy thì thở lâu năm một hơi, “Aiz, vừa rồi dượng của các cháu tất cả gọi điện đến tạm biệt ông, sau này nó đã rời khỏi thủ đô để ra nước ngoài, có lẽ rằng sau này cũng ko về nữa.” Ông nói tới chuyện này làm cho Thẩm Thanh Lan ghi nhớ lại một chuyện. Trước đó, cô cho cầm Dương một lưu ý để giữ cha cậu ta lại, nhưng sau khi Cố Dương trở về thảo luận với bố mình thì ông ấy không đồng ý, do đó chuyện này vẫn không xử lý được. “Cô đâu ạ?” Phó Hoành Dật hỏi. “Trên lầu, lừng khừng hai đứa này bị cái gì, vẫn hơn nhị mươi năm rồi, có thắc mắc gì mà lại không giải quyết được chứ. Nó còn thiếu hiểu biết nhiều chuyện bằng một đứa con trẻ con, có sống cũng uổng phí.” Phó Hoành Dật cười, “Ông nội, ngày thường xuyên ông luôn luôn nói con cháu tự có phúc của nhỏ cháu, sao hiện giờ ông lại nghĩ không thoáng rồi?” Phó lão gia trừng mắt, “Là ông nghĩ ko thoáng sao? Đó là ông thấy bực mình.” “Ông nội, ông đừng bi quan nữa, để con cháu lên xem cô cầm cố nào rồi.” Thẩm Thanh Lan nói rồi vùng dậy lên lầu. “Không phải từ bây giờ cháu dẫn Thanh Lan đến khám đa khoa sao, chưng sĩ nói thế nào?” ở đầu cuối Phó lão gia cũng nhớ ra chuyện chính, bèn hỏi. “Bác sĩ nói Thanh Lan cùng đứa trẻ đều rất khỏe mạnh.” Phó lão gia yên trọng tâm gật đầu, “Vậy thì xuất sắc rồi. Mà lại Hoành Dật này, chuyện năm ngoái ông nói với cháu, ông hy vọng cháu gồm thể lưu ý đến lại lần nữa. Ông biết Thanh Lan cỗ vũ cháu, nhưng bây chừ nó đang có thai, chính là lúc nên sự quan tâm của con cháu nhất. Cháu làm chồng, nhưng cần yếu ở lân cận vợ, đang không xuất sắc cho cảm giác của thiếu phụ có bầu đâu.” Phó Hoành Dật nghe vậy thì lặng lặng. Phó lão gia nhìn Phó Hoành Dật rồi thở dài, “Không yêu cầu ông nội xay cháu, mà lại ông chỉ hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho cảm nhận của Thanh Lan với đứa bé. Chờ sau này nó ra đời, có lẽ nào cháu ý muốn con của cháu sẽ như là cháu khi còn bé, bố trở về mà lại cũng không phân biệt sao?” Phó Hoành Dật nghe vậy trong đôi mắt liền hiện vẻ u ám, ngấc đầu chú ý ông, “Ông nội, cho cháu thời gian để cháu suy nghĩ chuyện này. Mặc dù cháu là một trong những người chồng, nhưng con cháu cũng là 1 người lính, cháu không chỉ phải có trách nhiệm với gia đình, nhưng mà còn bắt buộc có trách nhiệm với đồng đội, với những anh em. Chờ mang đến khi thu xếp mọi chuyện ổn định thoả rồi, cháu sẽ xin điều về quân quần thể thủ đô.” “Ừ, gồm lời này của con cháu là ông nội yên trung khu rồi. Hoành Dật à, ông cũng già rồi, không thể chịu được rất nhiều cú sốc như trước nữa.” “Ông nội, cháu biết rồi.” * Thẩm Thanh Lan gõ cửa, “Cô ơi, cô có trong số đó không ạ?” phía bên trong không có tín đồ đáp lại, Thẩm Thanh Lan lại gõ cửa lần nữa, “Đến đây, chờ một lát.” cửa ngõ mở ra, Phó Tĩnh Đình thấy Thẩm Thanh Lan thì mỉm cười, “Thanh Lan, các cháu về rồi à, mau vào đi.” Thẩm Thanh Lan vào phòng, “Cô đang làm cái gi trong phòng nỗ lực ạ?” “Cô sẽ tưới nước cho hoa, chúng nó sắp bị tiêu diệt khô cả rồi.” Thẩm Thanh sải ra ban công xem, “Mấy chậu hoa này cô chăm lo tươi giỏi quá, rất có sức sống.” “Giờ cô cũng không tồn tại chuyện gì nhằm làm, trong lúc thảnh thơi thì ở trong nhà trồng cây. Bây giờ cháu và Hoành Dật đi khám cầm nào rồi?” “Bác sĩ nói đứa bé rất ổn, cũng khôn cùng khỏe mạnh.” “Vậy là được rồi, hiện nay cháu đang có thai, cần phải nghỉ ngơi các hơn. Nếu bao gồm chuyện gì đề nghị thì gọi điện thoại thông minh cho cô, cô lo liệu mang đến cháu.” “Cảm ơn cô.” “Người một bên đừng nói cảm ơn. Con cháu qua thăm ông nội cháu chưa?” “Lát nữa con cháu qua đó, cơ hội nãy cháu về thấy trọng điểm trạng ông nội không tốt, trong khi đang lo ngại cho cô.” Thẩm Thanh Lan như vô tình nói. Phó Tĩnh Đình nghe vậy, nụ cười trên môi nhạt đi, “Ông thế nghĩ các quá thôi, thiệt ra cô chẳng sao cả. Cô và dượng đang ly hôn nhiều năm rồi, trước kia cô vẫn luôn mắc công việc ở nước ngoài, sớm đã quen rồi.” “Cô ko có gì là được rồi.” Thẩm Thanh Lan đi xuống lầu thấy Phó lão gia chú ý cô chú ý thì mỉm cười nói: “Ông nội, cô ko có gì đâu, cô còn vẫn tưới hoa trên lầu nữa đó.” Phó lão gia nghe vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đến lúc nào rồi bên cạnh đó tưới hoa tưới cây. Thôi, nếu người ta dường như không vội thì ông gấp gáp làm cái gi chứ. Thanh Lan, đi, họ tìm lão Thẩm đánh cờ.” Thấy Phó lão gia hờn dỗi, Thẩm Thanh Lan thấy bi ai cười, “Vâng, bọn họ đi search ông nội cháu đánh cờ đi, đến lúc đó con cháu pha trà cho phần đông người.” “Ừm, được đó, trà con cháu pha hoàn toàn có thể sánh bằng bà mẹ cháu đấy. Lần trước ông thảm bại ông nội con cháu rồi, lần này còn nếu như không thắng ông sẽ không về.” Thẩm Thanh Lan đi thuộc Phó lão gia, Phó Hoành Dật chú ý lên lầu, dặn dì Triệu ko cần sẵn sàng cơm buổi tối cho bọn họ, rồi cũng đi ra cửa theo. Thẩm lão gia đang bi hùng chán, thấy Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia mang đến đây thì cực kỳ vui mừng, lập tức kéo hai người vào thư phòng. Nhì ông nuốm ngồi đánh cờ, còn Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh bên xem hai fan tranh luận. “Cái ông Phó này, lại đi lại, ông nói demo xem, đây là lần thứ mấy rồi?” “Ông nói vớ vẩn gì đó, con mắt như thế nào của ông nhìn thấy tôi đi cờ lại.” “Hai con mắt của tôi phần đông nhìn thấy.” “Tôi thấy ông già rồi phải không nhìn được rõ thì có, ông đang nói nhường tôi cha quân, sao tôi hoàn toàn có thể đi lại nữa chứ.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, đặt hai chén trà mang đến trước mặt nhị ông cụ, “Hai ông uống trà trước đi ạ.” Phó lão gia hừ lạnh, ném con cờ về, “Hừ, tôi ko so đo cùng với lão già như ông.” Thẩm lão gia không chịu yếu thế, “Câu này bắt buộc là tôi nói bắt đầu đúng, các lần đánh cờ ông hầu như đi lại. Không tiến công cờ với ông nữa, ông chơi xấu lại còn tiến công cờ tệ hại.” “Ông tưởng ông không đùa với tôi thì không hề ai chơi với tôi nữa à. Tôi mang đến ông hay, không có chuyện kia đâu, lần sau tôi sẽ nghịch với Thanh Lan, không thèm đùa với ông nữa.” “Lan Lan, con cháu không được đánh cờ với ông già thối tha này, tài nghệ tiến công cờ của ông ấy không tốt.” Thẩm lão gia nói. “Ha ha. Tôi nói này lão Thẩm, tôi không giống ông, tài nghệ tấn công cờ của người nào không tốt chứ. Thanh Lan, cháu xem ông nội cháu kìa, ông ấy có ý gì chứ?” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Thôi được rồi, hai bạn đừng cãi nhau nữa. Nhị người bây giờ còn không uống trà thì trà sẽ nguội mất đấy.” hai ông nỗ lực trừng nhau, hừ một tiếng rồi lờ đi. Thẩm Thanh Lan thấy hành động của hai bạn như trẻ em thì nhảy cười. Ánh đôi mắt cô vô cùng bình tĩnh, không hề lo rằng hai ông vắt sẽ gượng nhẹ nhau thật. Trái nhiên, sau khi uống không còn hai bát trà, hai tín đồ lại bước đầu đánh cờ, quên hết chuyện cãi cọ vừa rồi. Người xưa nói càng già càng trẻ con quả không hề sai chút nào, hai ông thay trong nhà đây không không giống gì nhì Lão Ngoan Đồng cả. Thẩm Thanh Lan chú ý hai bạn đánh cờ một lát từ từ thấy bi thiết ngủ, “Hai ông cứ tại đây chơi cờ nhé, cháu hơi mệt, con cháu về ngủ một lát phía trên ạ.” Thẩm lão gia xua tay, “Đi đi.” Còn Phó lão gia đã loay hoay cầm một quân cờ, cúi đầu trầm bốn suy nghĩ. Thẩm Thanh Lan mỉm cười quan sát thoáng qua rồi vực lên rời đi. Trở lại phòng mình, Thẩm Thanh Lan tức thời nằm xuống ngủ ngay. Phó Hoành Dật lên tìm kiếm cô, vào thư chống trước thì không tìm thấy người, đành quay trở về phòng Thẩm Thanh Lan thì thấy cô đã ngủ. Anh rón rén nằm xuống cạnh bên cô, chống đầu chú ý cô lặng tĩnh ngủ, trong mắt vơi dàng. *** Phó Tĩnh Đình đợi đến lúc Phó Hoành Dật đi rồi new ngồi ngẩn người trên ghế sô pha. Dì Triệu đi ra chú ý thấy vóc dáng mất hồn mất vía của bà thì âm thầm lặng lẽ thở dài, chỉ đành trở về chống bếp tiếp tục bận rộn. Đang ngây bạn thì chuông điện thoại thông minh đột nhiên vang lên, kéo lưu ý đến của Phó Tĩnh Đình trở về, bà cầm điện thoại cảm ứng lên, mới nghe được nhì câu sẽ liền đổi thay sắc, “Được, tôi lập tức tới ngay.” mau lẹ cúp điện thoại, Phó Tĩnh Đình vực dậy chạy ra ngoài, tức thì cả giày cũng không thay. Dì Triệu chạy ra hỏi: “Tĩnh Đình, cháu làm những gì đó?” Phó Tĩnh Đình không trả lời, vẻ mặt hốt hoảng. Đến buổi chiều, Thẩm Thanh Lan với Phó Hoành Dật bắt đầu nhận được tin Cố chưng Văn ở viện. Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện thì thấy Phó Tĩnh Đình vẫn ngồi ngoài hiên chạy bệnh viện, chân sở hữu dép lê, vẻ mặt ngơ ngác, ngay cả bọn họ tới cũng ko phát hiện tại ra. “Chị dâu, anh cả, hai bạn đến rồi.” vắt Khải vừa nộp viện phí xong, trông thấy Thẩm Thanh Lan với Phó Hoành Dật thì chào. Tía tháng trước, lúc cố Khải huấn luyện, do không cảnh giác nên bị thương, chân bị gãy xương, sau thời điểm Phó lão gia hỏi ý kiến Cố Khải thì để cậu ta tránh khỏi bộ đội, ngóng chân tương đối hơn một ít thì cố gắng Khải quay trở lại liền đi làm việc trong tập đoàn Cố Thị, tuy vậy rút lui nửa con đường nhưng cuộc sống thường ngày mấy mon trong quân doanh vẫn khiến Cố Khải trưởng thành lên không ít. “Dượng vậy nào rồi?” Phó Hoành Dật hỏi. Vẻ mặt nỗ lực Khải nghiêm trọng, chú ý thoáng qua Phó Tĩnh Đình, lưỡng lự nói: “Bác sĩ nói tạm thời chú út ít vẫn không tỉnh lại, chú bị thương không nặng lắm, nhưng mà phần đầu lại bị va đụng nghiêm trọng.” “Rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan nhíu mày. “Hôm ni chú út định đến công ty bàn giao công việc, ai ngờ đi được nửa con đường thì xẩy ra tai nàn xe. Có tín đồ uống rượu mà vẫn lái xe, vày tránh xe pháo của ông ta phải chú út ít đụng bắt buộc cột đèn ven đường, chuyện kế tiếp thì mọi fan cũng biết rồi đấy.” Chuyện xảy ra thế nào không có bất kì ai nói rõ được, lúc đó ở trên tuyến đường quốc lộ, không chỉ có Cố chưng Văn chạm chán nạn, mà lại còn xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn. Tuy vậy Cố chưng Văn tránh khỏi chiếc xe pháo say rượu đó, nhưng những người khác thì lại không. Bao gồm xe sau khoản thời gian va chạm tới xe say rượu rồi lại đụng đề nghị xe của Cố chưng Văn. Nói white ra là, nếu không phải tiếp nối xảy ra tai nạn đáng tiếc liên hoàn thì Cố chưng Văn đang chẳng bị mến nghiêm trọng mang đến thế. Còn người tài xế say rượu tê thì bị tiêu diệt ngay tại chỗ.