“Cỏ lẩn thẩn quen thuộc nắng nóng mưa
Làm sao nhưng mà thịt được
Tới mùa nước dâng
Cỏ thông thường ngập trước
Sau ngày nước rút
Cỏ đâm chồi đầu tiên”
Câu thơ này vô ý suy nghĩ vụt lên
Khi tôi bước thân ái một rừng cỏ dại
Không ngôi nhà cửa ngõ. Không bóng mát. Tìm lối
Cứ lối hào rẽ cỏ nhưng mà lên đường.
Người dân binh tì súng lắng nghe
Bài hát nói tới quần thể vườn tràn trái
Anh đột suy nghĩ cho tới một vùng cỏ dại
Nỗi ghi nhớ đầu anh ghi nhớ quê anh
Mảnh đạn bom và hóa học lân tinh
Đã đập tinh khiết không thể chi nữa
Chỉ sở hữu Fe chỉ với sở hữu lửa
Và sau cùng còn tồn tại khu đất nhưng mà thôi
Thù trong tâm và cây súng bên trên vai
Cùng đồng team anh về bên xã cũ
Anh nhận biết trước tiên là cỏ
Sự sinh sống đầu anh gặp gỡ ở quê hương
Có một phen anh tìm về bà con
Khi xúm xít xung quanh anh thăm hỏi hỏi
Giữa mẩu truyện sở hữu điều này nhức nhói:
- Đất quê bản thân cỏ vẫn đâm chồi lên chưa?
Trong cuộc sống bình yên ổn tựa ngàn xưa
Gần gũi nhất vẫn chính là cây lúa
Trưa nắng nóng khát ước về vườn quả
Lúc xa thẳm ngôi nhà ghi nhớ một dáng vẻ mây
Một loại sông, ngọn núi, rừng cây
Một làn sương, một hương thơm mùi hương vô bão...
Có bao nhiêu ai ghi nhớ về ngọn cỏ
Mọc vô tình bên trên lối tớ đi
Dẫu nhỏ nhoi ko lưu niệm thực hiện chi
Không suy nghĩ cho tới tuy nhiên nhưng mà vẫn đang còn.